Welcome to Casablanca's Forum
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Những bài viết hay viết về Cha

Go down

Những bài viết hay viết về Cha Empty Những bài viết hay viết về Cha

Bài gửi by Admin 12/5/2010, 13:41

Những bài viết hay viết về Cha

Cha Me MANG MANG NỖI NHỚ

Tứ Diễm

Hình như mẹ là chủ đề chính trong rất nhiều tác phẩm nghệ thuật, biết cơ man mà kể cho hết những bài thơ, văn, nhạc viết về mẹ. Thế nhưng số sáng tác về cha lại quá hiếm hoi, ngỡ như có thể đếm vỏn vẹn trên đầu ngón tay được. Phải chăng tình mẹ nồng thắm chan chứa theo từng lời nói, ánh mắt, cử chỉ săn sóc từ thuở bé thơ nên dễ cảm nhận, dễ gợi nguồn cảm hứng sáng tác; còn tình cha cô đọng, sâu lắng nên khó diễn tả thành lời. Hay phải chăng như ai đã viết mẹ là đóa hoa tươi thắm, tỏa hương sắc tô điểm cuộc đời, ban nguồn dịu ngọt sưởi ấm lòng con; còn cha là cành, là lá lặng lẽ nâng niu bảo vệ cho mẹ. Nên kính yêu mẹ, ca tụng mẹ cũng phần nào đáp đền tình nghĩa của cha.

Tự dưng lại nhớ tới câu ca dao quen thuộc. Ừ nhỉ, trong khi tình mẹ được miêu tả rất đơn giản, rất dễ cảm nhận "như nước trong nguồn chảy ra" thì sao lại ví von "công cha như núi Thái Sơn". Dẫu vẫn biết núi cao ngất, nhưng núi Thái Sơn ở đâu, cao như thế nào chắc hẳn ít người hình dung ra được. Kể cũng lạ, tại sao lại chỉ nhắc đến "công cha" mà không phải là "tình cha" nhỉ. Chẳng lẽ chỉ có mẹ thương con còn cha thì không hay sao?

Ngày xưa còn bé, chẳng hiểu sao dẫu luôn quấn quít bên Bố suốt mỗi buổi chiều tối, tôi vẫn ngỡ rằng tình cảm tôi dành cho Bố không sâu đậm và sự hiện diện của Bố không quan trọng lắm đối với tôi. Phải chăng vì ngay từ khi còn nhỏ, tôi chỉ được nghe những bài hát, những câu ca dao ca tụng về tình Mẹ nên vô hình chung đã khiến tôi nghĩ rằng Mẹ luôn chiếm một địa vị quan trọng nhất trong tim tôi. Có lẽ tôi sẽ nghĩ như thế mãi nếu không có ngày Saigon bị thay tên rồi Bố bắt buộc phải xa chúng tôi.

Thuở đó, tôi còn quá nhỏ để cảm thông được nỗi buồn trong ánh mắt Bố khi nghe lời tuyên bố đầu hàng của ông Dương Văn Minh. Và tôi cũng chưa biết buồn khi phải xa Bố. Ngày Bố phải lên đường đi tập trung, tôi không cảm thấy buồn mà chỉ hơi ngạc nhiên vì vẻ mặt thật buồn của Bố khi ôm hôn chúng tôi. Tôi cứ ngỡ là Bố sẽ đi rồi về như mọi ngày, nhưng rồi năm ngày, mười ngày, một tháng, một năm, rồi nhiều năm cứ thế thầm lặng nối tiếp nhau, nhưng mãi vẫn chẳng thấy dáng Bố.

Nhiều buổi sáng, trời lành lạnh, tôi cảm thấy buồn vô cùng khi một mình lặng lẽ ôm cặp đến trường. Đâu còn được ngồi sau lưng xe vespa, vòng tay ôm bụng Bố rồi ríu rít kể chuyện này chuyện kia, vòi vĩnh Bố trên đường từ nhà đến trường. Từng buổi chiều, tôi cứ mong mỏi được chạy ra reo mừng khi nghe tiếng xe của Bố dừng trước cửa nhà. Nhưng sao chẳng còn được nghe tiếng xe quen thuộc thuở nào. Mỗi buổi tối vắng Bố thật là buồn và quạnh quẽ làm sao. Còn đâu những lúc cười rúc rích khi nghe Bố kể chuyện tiếu lâm, những khi thả hồn dõi theo điều Bố kể về các chiếc đĩa bay, loại người kỳ dị ở hành tinh khác, cùng với biết bao cơ man những điều mới lạ mà tôi chưa từng được biết được nghe. Và cũng từ khi đó, tôi mới nhận ra là Bố đã chiếm một địa vị quan trọng không kém Mẹ trong tim tôi. Và cũng từ đó, tôi đã bắt đầu biết thế nào là nhớ mong, chờ đợi ngày Bố trở về.

Tháng ngày cứ nối tiếp nhau, rồi cũng đến ngày bố về. Tôi đã mừng đến rơi lệ trong sự sung sướng vì biết mình vẫn may mắn còn có Bố trong khi một số bạn tôi đã phải vĩnh viễn chia ly cùng cha họ đã gục ngã trong chuỗi ngày tù đầy. Từ khi Bố về, ánh mắt Mẹ long lanh hơn, yêu đời hơn, gia đình trở nên ấm cúng hơn, hạnh phúc hơn hiếm khi vắng tiếng cười đùa rộn rã. Và tôi đã hết còn phải lặng lẽ cúi đầu khi thấy cảnh bạn bè ríu rít bên bố tụi nó. Những chuỗi ngày vui vùn vụt trôi qua, tình yêu Bố ngày càng sâu đậm trong tim tôi.

Rồi gia đình tôi rời quê hương ra đi. Những ngày đầu nơi xứ lạ, Bố Mẹ đã vất vả rất nhiều, hy sinh tất cả để đàn con được cắp sách tới trường. Tôi thương Bố Mẹ đứt ruột khi cảm nhận được nỗi nhọc nhằn của Bố Mẹ, nhưng chẳng biết làm gì hơn là lo học để mong có ngày đủ sức đáp đền lại ân tình của Bố Mẹ. Thế nhưng ông Trời cũng thật quái ác đã cướp đi mạng số của Bố chỉ vài tháng sau khi định cư nơi miền đất lạ, giữa lúc tôi còn chưa tốt nghiệp trung học. Tôi đã chết lặng vì không thể tin đó là sự thật. Bố của tôi to khỏe như vậy, yêu đời vui tính là thế, hiền lành tốt bụng ưa giúp đỡ người khác cớ sao Trời lại không ban tuổi thọ cho Bố. Có lẽ những chuỗi ngày tù đầy gian khổ, với biết bao sự hành hạ về tinh thần lẫn sự thiếu thốn về vật chất, lại cộng thêm những nỗi vất vả trong thuở đầu gầy dựng lại cuộc sống đã khiến sức khỏe Bố hao mòn mà chúng tôi vẫn ngu ngơ vô tình chẳng biết chẳng hay. Và từ đó, tôi đã bắt đầu hiểu được thế nào là "sinh ly tử biệt", và cũng thấm thía được tận cùng nỗi đau của những đứa trẻ mồ côi...

Ngày tôi tốt nghiệp, đứng trên bục cao đón nhận những giải thưởng cùng lời khen từ các thầy giữa những tràng vỗ tay tán thưởng của mọi người, lòng tôi buốt nhói khi biết không có dáng Bố trong số những người dự khán ở bên dưới. Chắc hẳn Mẹ cũng đang buồn lắm khi Bố không còn ở bên Mẹ để nhìn những thành quả của đàn con đang chập chững vào đời...

Ngày xưa Bố bao giờ cũng thích con gái Bố học giỏi, mỗi lần tôi được điểm cao thì ánh mắt Bố rạng rỡ hơn lên. Vậy mà bây giờ Bố đang ở đâu vậy hở, sao Bố không chờ để được chia vui cùng với con. Dù đã nhủ lòng nhưng nước mắt của tôi cứ lặng lẽ tuôn rơi. Ngày xưa mỗi khi ai khen chúng tôi thông minh học giỏi, Bố lại cười thật tươi và lập lại một câu quen thuộc: "con của bố K. mà". Bây giờ, mỗi lần được ai khen, tim tôi như thắt lại vì nhớ đến ánh mắt, nụ cười, cùng câu nói thuở nào của Bố.

Cho dù đã biết bao năm trôi qua, dù tôi cũng không còn là con bé con ngày xưa nữa, nhưng tình yêu dành cho Bố vĩnh viễn không phai mờ để tôi vẫn còn thấy hồn mình hụt hẫng mỗi khi nhìn cảnh bố con thiên hạ ríu rít bên nhau... Bố ơi, bố ơi, bố ơi, con yêu Bố vô cùng. Bố có biết không hở ?

Nguồn: facebook


Được sửa bởi Admin ngày 12/5/2010, 13:41; sửa lần 1.
Admin
Admin
Admin

Tổng số bài gửi : 2108
Points : 3774
Reputation : 0
Join date : 25/10/2009
Đến từ : https://casablanca.forumvi.com

https://casablanca.forumvi.com

Về Đầu Trang Go down

Những bài viết hay viết về Cha Empty Re: Những bài viết hay viết về Cha

Bài gửi by Admin 12/5/2010, 13:41

Cảm nghĩ về Cha

Trong cuộc sống hàng ngày, có biết bao nhiêu người đáng để chúng ta thương yêu và dành nhiều tình cảm. Nhưng đã bao giờ bạn nghĩ rằng, người thân yêu nhất của bạn là ai chưa? Với mọi người câu trả lời ấy có thể là ông bà, là mẹ, là anh chị hoặc cũng có thể là bạn bè chẳng hạn. Còn riêng tôi, hình ảnh người bố sẽ mãi mãi là ngọn lửa thiêng liêng, sưởi ấm tâm hồn tôi mãi tận sau này.

Bố tôi không may mắn như những người đàn ông khác. Trong suốt cuộc đời bố có lẽ không bao giờ được sống trong sự sung sướng, vui vẻ. Bốn mươi tuổi khi chưa đi được nửa chặng đời người, bố đã phải sống chung với bao nhiêu bệnh tật: Đầu tiên đó chỉ là những cơn đau dạ dày, rồi tiếp đến lại xuất hiện thêm nhiều biến chứng. Trước đây, khi còn khỏe mạnh, bao giờ bố cũng rất phong độ.

Thế nhưng bây giờ, vẻ đẹp ấy dường như đã dần đổi thay: Thay vì những cánh tay cuồn cuộn bắp, giờ đây chỉ còn là một dáng người gầy gầy, teo teo. Đôi mắt sâu dưới hàng lông mày rậm, hai gò má cao cao lại dần nổi lên trên khuôn mặt sạm đen vì sương gió. Tuy vậy, bệnh tật không thể làm mất đi tính cách bên trong của bố, bố luôn là một người đầy nghị lực, giàu tự tin và hết lòng thương yêu gia đình.

Gia đình tôi không khá giả, mọi chi tiêu trong gia đình đều phụ thuộc vào đồng tiền bố mẹ kiếm được hàng ngày. Dù bệnh tật, ốm đau nhưng bố chưa bao giờ chịu đầu hàng số mệnh. Bố cố gắng vượt lên những cơn đau quằn quại để làm yên lòng mọi người trong gia đình, cố gắng kiếm tiền bằng sức lao động của mình từ nghề xe lai.

Hàng ngày, bố phải đi làm từ khi sáng sớm cho tới lúc mặt trời đã ngã bóng từ lâu. Mái tóc bố đã dần bạc đi trong sương sớm. Công việc ấy rất dễ dàng với những người bình thường nhưng với bố nó rất khó khăn và gian khổ. Bây giờ có những lúc phải chở khách đi đường xa, đường sốc thì những cơn đau dạ dạy của bố lại tái phát.

Và cả những ngày thời tiết thay đổi, có những trưa hè nắng to nhiệt độ tới 38-48 độ C, hay những ngày mưa ngâu rả rích cả tháng 7, tháng 8, rồi cả những tối mùa đông lạnh giá, bố vẫn cố gắng đứng dưới những bóng cây kia mong khách qua đường. Tôi luôn tự hào và hãnh diện với mọi người khi có được một người bố giàu đức hy sinh, chịu thương, chịu khó như vậy.

Nhưng có phải đâu như vậy là xong. Mỗi ngày bố đứng như vậy thì khi trở về những cơn đau quằn quại lại hành hạ bố. Nhìn khuôn mặt bố nhăn nhó lại, những cơn đau vật vã mà bố phải chịu đựng, tôi chỉ biết òa lên mà khóc. Nhìn thấy bố như vậy, lòng tôi như quặn đau hơn gấp trăm ngàn lần. Bố ơi, giá như con có thể mang những cơn đau đó vào mình thay cho bố, giá như con có thể giúp bố kiếm tiền thì hay biết mấy? Nếu làm được gì cho bố vào lúc này để bố được vui hơn, con sẽ làm tất cả, bố hãy nói cho con được không?

Những lúc ấy, tôi chỉ biết ôm bố, xoa dầu cho bố, tôi chỉ muốn với bố đừng đi làm nữa, tôi có thể nghỉ học, như vậy sẽ tiết kiệm được chi tiêu cho gia đình, tôi có thể kiếm được tiền và chữa bệnh cho bố. Nhưng nếu nhắc đến điều đó chắc chắn là bố sẽ buồn và thất vọng ở tôi nhiều lắm.

Bố luôn nói rằng bố sẽ luôn chiến đấu. Chiến đấu cho tới những chút sức lực cuối cùng để có thể nuôi chúng tôi ăn học thành người. Bố rất quan tâm đến việc học của chúng tôi. Ngày xưa bố học rất giỏi nhưng nhà nghèo bố phải nghỉ học. Vào mỗi tối, khi còn cố gắng đi lại được, bố luôn bày dạy cho mấy chị em học bài.

Trong những bữa cơm bố thường nhắc chúng tôi cách sống, cách làm người sao cho phải đạo. Tôi phục bố lắm, bố thuộc hàng mấy nghìn câu Kiều, hàng trăm câu châm ngôn, danh ngôn nổi tiếng…

Chính vì vậy, tôi luôn cố gắng tự giác học tập. Tôi sẽ làm một bác sĩ và sẽ chữa bệnh cho bố, sẽ kiếm tiền để phụng dưỡng bố và đi tiếp những bước đường dở dang trong tuổi trẻ của bố. Tôi luôn biết ơn bố rất nhiều, bố đã dành cho tôi một con đường sáng ngời, bởi đó là con đường của học vấn, chứ không phải là con đường đen tối của tiền bạc. Tôi sẽ luôn lấy những lời bố dạy để sống, lấy bố là gương sáng để noi theo.

Và tôi khâm phục không chỉ bởi bố là một người giỏi giang, là một người cao cả, đứng đắn, lòng kiên trì chịu khó mà còn bởi cách sống lạc quan, vô tư của bố. Mặc dù những thời gian rảnh rỗi của bố còn lại rất ít nhưng bố vẫn trồng và chăm sóc khu vườn trước nhà để cho nó bao giờ cũng xanh tươi.

Những giỏ phong lan có bao giờ bố quên cho uống nước vào mỗi buổi sáng; những cây thiết ngọc lan có bao giờ mang trên mình một cái lá héo nào? Những cây hoa lan, hoa nhài có bao giờ không tỏa hương thơm ngát đâu? Bởi đằng sau nó luôn có một bàn tay ấm áp chở che, chăm sóc, không những yêu hoa mà bố còn rất thích nuôi động vật.

Tuy nhà tôi bao giờ cũng có hai chú chó con và một chú mèo và có lúc bố còn mang về những chiếc lồng chim đẹp nữa. Và hơn thế, trong suốt hơn năm năm trời chung sống với bệnh tật, tôi chưa bao giờ nghe bố nhắc đến cái chết, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc trốn tránh sự thật, bố luôn đối mặt với “tử thần”, bố luôn dành thời gian để có thể làm được tất cả mọi việc khi chưa quá muộn.

Nhưng cuộc đời bố bao giờ cũng đầy đau khổ, khi mà cả gia đình đã dần khá lên, khi các chị tôi đã có thể kiếm tiền, thì bố lại bỏ chị em tôi, bỏ mẹ, bỏ gia đình này để ra đi về thế giới bên kia. Bố đi về một nơi rất xa mà không bao giờ được gặp lại. Giờ đây khi tôi vấp ngã, tôi sẽ phải tự đứng dậy và đi tiếp bằng đôi chân của mình, bởi bố đi xa, sẽ không còn ai nâng đỡ, che chở, động viên tôi nữa.

Bố có biết chăng nơi đây con cô đơn buồn tủi một mình không? Tại sao nỡ bỏ con ở lại mà đi hả bố? Nhưng con cũng cảm ơn bố, bố đã cho con thêm một bài học nữa, đó chính là trong cuộc sống hàng ngày, chúng ta hãy trân trọng những gì đang có, hãy yêu thương những người xung quanh mình hơn, và đặc biệt hãy quan tâm, chăm sóc cho bố của mình, tha thứ cho bố, khi bố nóng giận và nỡ mắng mình bởi bố luôn là người yêu thương nhất của chúng ta.

Bố ra đi, đi đến một thế giới khác, ở nơi đó bố sẽ không còn bệnh tật, sẽ thoát khỏi cuộc sống thương đau này. Và bố hãy yên tâm, con sẽ luôn nhớ những lời dạy của bố, sẽ luôn thương yêu, kính trọng biết ơn bố, sẽ sống theo gương sáng mà bố đã rọi đường cho con đi. Hình ảnh của bố sẽ luôn ấp ủ trong lòng con. Những kỷ niệm, những tình cảm bố dành cho con, con sẽ ôm ấp, trân trọng, nó như chính linh hồn của mình.

NGUYỄN THỊ HẬU
Admin
Admin
Admin

Tổng số bài gửi : 2108
Points : 3774
Reputation : 0
Join date : 25/10/2009
Đến từ : https://casablanca.forumvi.com

https://casablanca.forumvi.com

Về Đầu Trang Go down

Những bài viết hay viết về Cha Empty Re: Những bài viết hay viết về Cha

Bài gửi by Admin 12/5/2010, 13:42

Cha Me Nhớ Về Ba !

Những ngày tháng ấy, con còn rất nhỏ; hoàn toàn không hiểu những gì đang diển ra xung quanh mình. Con chỉ nghe loáng thoáng khi người lớn nói chuyện và biết rằng: có những gia đình bàn chuyện vượt biên; có gia đình thì mất hết tài sản; chợ trời thì cứ ngày một đông nhưng người bán thì nhiều, kẻ mua thì ít; đời sống rất khó khăn, vất vả; cơm không đủ ăn; áo không đủ mặc,… mọi thứ nói chung đều phải tiện tặn, dành dụm, chắt chiu, không dám hoang phí.

Một hôm, khi tan học về nhà, con đã kể chuyện với ba rằng:

- Ba ơi, ba biết không, mỗi lần con đến nhà bạn Ái chơi, con chẳng bao giờ gặp ba của bạn Ái cả mà chỉ thấy mỗi bạn Ái và mẹ thôi. Hôm nay con hỏi hoài thì bạn Ái mới kể cho con nghe rằng ba bạn Ái đang ở Mỹ và lâu lâu ba bạn ấy gởi quà về cho bạn Ái nữa. Hồi xưa ba cũng đã làm việc cho Mỹ phải không ba, vậy tại sao ba không đi Mỹ như ba bạn Ái và lâu lâu cũng gởi quà về cho con?

Mẹ đã nhìn ba thật âu yếm rồi nhìn con trả lời:

- Vì ba thương con đó!

Mẹ chỉ nói vỏn vẹn vài chữ như thế rồi quay trở lại làm việc. Con hoàn toàn chẳng hiểu gì cả, vì có lẽ con chưa tròn mười tuổi đời và cũng chưa bao giờ được nghe ai kể lại những gì đã xảy ra, nên chỉ mỗi câu nói đó của mẹ thôi không đủ thỏa mãn những thắc mắc của con. Con đã đến bên ba, nhìn ba và nũng niệu hỏi tiếp: "Tại sao lại là vì thương con hở ba?". Ba ôm con vào lòng và bắt đầu kể:

- Ngày đó, ba và các bác cùng làm việc với ba là những người có chỗ trên máy bay đầu tiên, vì thời gian ấy ba làm việc ngay trong phi trường. Ba đã nhắn với dì Đài hãy nói mẹ ẵm con ra sân bay gặp ba ngay, nhưng càng chờ thì ba càng sốt ruột. Người ta cứ càng ngày càng đông nhưng mẹ con thì vẫn không thấy mặt mũi đâu. Ba cứ đi tới đi lui, leo lên rồi lại leo xuống, không sao ngồi yên chờ hai mẹ con được. Thế là cuối cùng ba đã nhờ bác Nam giữ dùm chỗ để ba chạy về đưa mẹ và con ra sân bay. Bác Nam đã cản và nói với ba rằng: "Ông mà về thì sẽ không ra kịp đâu, khi đó sẽ không chỉ hai mẹ con họ bị ở lại mà cả ông cũng sẽ bị kẹt lại luôn!" – "Nhưng lúc đó con bé còn nhỏ xíu, chỉ đang chập chững tập đi, thương hai mẹ con quá không thể bỏ lại được…". Ba đã nói với bác Nam như thế và chạy về nhà. Khi ba về đến nhà thì vì mẹ con không nhận được tin tức gì từ dì Đài, chẳng biết dì Đài đang lạc ở đâu, nên mẹ con nào hay biết gì để mà chuẩn bị. Mẹ con chỉ kịp mang vội đôi guốc, ẵm lấy con và leo lên xe ba chở đi… Nhưng khi ra đến nơi thì người ta đã đông như kiến, lối ra vào nào cũng đã bị chận; dù ba có giấy tờ cũng không được cho vô… Nhìn máy bay cất cánh mà trong ba mọi thứ như dần sụp đổ. Ba chỉ biết ôm con vào lòng và trở về nhà.

Kể đến đây, ba đã nhìn con mỉm cười và nói: "Con đã là sức mạnh duy nhất của ba lúc bấy giờ!".

Từ sau hôm ấy, con tung tăng cắp sách đến trường mà trong lòng thật vui sướng, hạnh phúc. Tuy chưa thật sự hiểu hết mọi chuyện nhưng con cũng đã đại khái biết rằng, "Ba đã quyết định về nhà là vì ba thương con, nếu không thì ba cũng đã đi Mỹ như người ta từ đời nào rồi!".


Vào lớp, không đứa bạn nào còn "làm tàng" với con được nữa dù ba chúng có đang "làm to" bao nhiêu. Con sẽ nói thầm với mình: "Nếu không có cái ngày ấy thì ba tôi sẽ đang lái máy bay chở tôi bay vòng vòng trên trời…".

Con còn nhớ sau khi kể xong chuyện, ba đã hỏi con rằng: "Con thích ba ở xa và gởi thật nhiều quà về cho con hay là con thích được ở gần bên ba nhưng sẽ không thường xuyên có quà?".

Con không nhớ rõ chi tiết mình đã trả lời ra sao nhưng chắc chắn con đã nói: "Con thích được ở gần bên ba hơn!". Nhưng dù có đã trả lời như vậy, trong thâm tâm con lúc bấy giờ, có lẽ con vẫn chưa thật sự nhận thức được tình thương sẽ quan trọng và cần thiết hơn là bạc tiền hay quà bánh nhường nào.

Thật vậy, tuổi thơ được ở bên ba, con đã rất vui sướng. Đồ chơi của con là những thứ tự chế từ óc tưởng tượng của ba. Con nhớ hoài chiếc xe hơi "Ca-đi-lắc" bằng gỗ của con. Phía dưới của một miếng ván hình chữ nhật nhỏ vừa phải, ba đã ráp 4 bánh xe tròn khoảng 1 tấc; phía trên ba đã đóng một cái hộc cao lên khoảng 20 phân để làm chỗ cho con ngồi và để chân; ở chính giữa của mép gỗ phía trước, ba đã gắn vào một tay lái xe đạp. Thế là - đối với con - "chiếc xe hơi" coi như đã hoàn tất vì khi nhìn vào thì thấy nó cũng tạm có đủ các "bộ phận" để có thể "chạy" được. Nhưng khi ngồi lên thì con cứ lay hoay mãi vì chẳng biết phải làm thế nào để xe có thể chạy lên phía trước. Cuối cùng con đã khám phá ra cách "lái" xe hơi ba chế cho con. Hai tay cầm hai tay lái nhưng một chân để trên sàn xe, còn chân kia thì phải thò xuống đất để đẩy chiếc xe hơi đi. "Xe hơi vừa đi phải vừa lắc" và có khi lắc quá đến cả mất thăng bằng, 2 chân 4 bánh chỏng gọng lên trời vậy mà con, các em con và bọn trẻ con trong xóm cũng đã chơi đến mòn cả 4 cái bánh gỗ.

Một thời gian sau, mỗi ngày đi làm về ba đã mang theo một bộ phận và đã dần ráp lên được cho con chiếc xe đạp mini và mỗi chiều ba đã tập cho con chạy. Một bữa khác ba lại mang về cho con một lon sữa bò mà trong đó là kẹo mạch nha: "Bác Út Mác ở Hốc Môn hôm qua nấu kẹo mạch nha, bác gởi cho con một lon nè!". Ba lấy một chiếc đũa tre và quấn cho con một đầu đũa đầy kẹo. Lần đầu tiên trong đời con được ăn một loại kẹo được nấu từ mộng lúa nếp. Con không sao quên hương vị thật đặc biệt của nó. Vừa dẽo, vừa thơm, nhưng ngọt lịm mà thanh, chứ không ngọt gắt.

Cái hôm ba đóng cho con chiếc kệ sách con cũng không bao giờ quên bởi đó cũng là lần đầu tiên trong đời con đã được ngồi ở một vị trí thật cao: gần sát nóc nhà. Nói là "chiếc kệ sách" để nghe cho "oai" chứ thật ra nó chỉ là một miếng ván lớn đã được ba bào dũa trơn tru và treo nó lên bằng những sợi dây dù bản to. Sau khi đã cột và đóng thật chặt những sợi dây dù ấy vào những thanh gỗ của nóc nhà, ba đã cười và kêu con:

- Mi đến để ba thử xem kệ sách có chắc không nào!

Thế là mẹ đã ẵm con lên đưa cho ba đang đứng trên một chiếc ghế cao hơn cả con. Ba cho con ngồi lên cái kệ treo đó rồi cười nói: "Mi của ba ngồi lên mà không đứt thì sách của con sẽ không làm nó đứt đâu!". Thật vậy, cái kệ sách đã thật chắc. Con đã chất biết bao nhiêu là tập sách cũ của mình lên đấy mà mãi về sau này nó vẫn cứ nằm y nguyên không động đậy.

Khi càng lớn lên, mỗi lần được ba chở đi học trong chiếc áo dài trắng, đón ở cổng trường với chiếc áo mưa đã mở sẵn những hôm trời mưa, bọn bạn con cứ to nhỏ: "Mày sướng nhất trên đời rồi còn gì, ba mày cưng mày lắm khỏi cần khoe…". Mỗi một ngày trôi qua, niềm vui sướng và hạnh phúc có được ba bên mình như càng thấm sâu vào trong tim con.

Trong năm có khá nhiều ngày lễ để con nhớ đến ba, nào là sinh nhật của ba nè, nào là ngày lễ Father's Day, hay là ngày Giáng sinh, ngày Tết… Đó là những ngày mà đứa con nào cũng đều nghĩ đến cha mẹ, nhất là cha của mình. Nhưng riêng đối với con, ngày 30.4 hàng năm mới là một ngày thật quan trọng và con luôn nhớ đến ba thật nhiều, bởi nó là một dịp để con càng thêm quý yêu ba hơn vì ba đã cho con một món quà quý giá, một tình yêu thương đặc biệt, một niềm hạnh phúc vô biên. Nếu ba đã quyết định ngồi lại trên máy bay chứ không về nhà tìm mẹ và con thì có lẽ con sẽ sướng hơn về vật chất và gia đình ta đã được đi Mỹ sớm hơn… Nhưng cả một thời thơ ấu và đến khi khôn lớn, con sẽ không có được sự hiện diện của ba bên cạnh mình mỗi ngày; con sẽ thiếu đi hẳn tình yêu thương của một người cha, thiếu đi sự hướng dẫn dạy bảo của ba và thiếu cả cái cứng rắn và nghị lực phi thường mà chỉ có người cha mới có thể trao tặng cho con. Và biết đâu, trong thời gian ba sống xa gia đình, xa mẹ và con, cô đơn và buồn bã nơi đất khách quê người, ba sẽ có vợ khác, có con khác và ba sẽ không còn là ba của chỉ riêng con nữa. Nhưng ba đã ở lại… để rồi chúng ta đã cùng nhau sống trong thiếu thốn, khổ cực, cùng chia nhau miếng cơm, manh áo và cùng nhau đương đầu với khó khăn, nghịch cảnh…

Ba ơi, ngày trước, con đã là sức mạnh giúp ba đứng dậy… Giờ đây, ba là sức mạnh của đời con. Mỗi khi gặp phải điều chi bất hạnh và mọi thứ trong con như cũng sụp đổ, con đã luôn nói với mình rằng: Con không thể sụp đổ vì con là sức mạnh của ba! Ba đã không có được một tương lai và một cuộc đời như ba hằng mong muốn, thì con phải là tương lai và là cuộc đời của ba, có phải không ba quý yêu của con?
Admin
Admin
Admin

Tổng số bài gửi : 2108
Points : 3774
Reputation : 0
Join date : 25/10/2009
Đến từ : https://casablanca.forumvi.com

https://casablanca.forumvi.com

Về Đầu Trang Go down

Những bài viết hay viết về Cha Empty Re: Những bài viết hay viết về Cha

Bài gửi by Admin 12/5/2010, 13:42

Bức hình của ba

Ngày cuối tuần được nghỉ, tôi chợt có ý định xem lại những kỷ vật thuở ấu thơ. Nào là quyển sổ má viết và dán tờ lịch ngày tôi chào đời, nào là chiếc cuống rốn má tặng cho tôi ngày tôi làm Lễ Thành hôn – một trong những của hồi môn má cho khi đi lấy chồng “ để con giữ mãi tuổi thơ”, má nói trong rưng rưng nước mắt.

Trong vô số những kỷ vật có tên và không tên là những hình ảnh trẻ con của tôi đang cười với má, là bức hình trắng đen của ba đã ố vàng theo thời gian. Mặt sau bức ảnh nét chữ chân phương của ba vẫn còn đó với lời nhắn: “ Gửi tặng con gái yêu! Đây là hình ba chụp trước Thảo Cầm viên Sài Gòn, một ngày nào đó ba sẽ đưa con đến đây.” Tôi bồi hồi xúc động trước tình cảm thiêng liêng mà ba đã dành cho tôi. Lời nhắn nhủ ấy của ba gởi cho tôi từ bé mãi mãi không bao giờ thực hiện được vì ba tôi đã mất khi tôi còn chưa hiểu “chết là gì?” cũng như ý nghĩa hư vô của lời má tôi năm xưa “ba của con đã sang một thế giới khác, một thế giới không có má con mình...”

Bức ảnh ố vàng của ba đã níu kéo tôi ngược dòng thời gian...

Làng tôi nằm ven một eo biển tuyệt đẹp của một tỉnh Cực Nam Trung bộ. Thời ba tôi còn sống, quanh năm nước biển lúc nào cũng thừa, nhưng nước ngọt luôn luôn luôn thiếu. Đến mùa mưa năm nào cũng vậy, không ai bảo ai nhà nhà đều dự trữ nước mưa. Cả làng có mỗi một cái giếng to, miệng giếng rộng - để hội tụ nhiều mạch ngầm dồn về một chỗ. Ngay từ sáng sớm tinh mơ nhiều người đã quảy thùng đi gánh nước. Má kể: “ cái giếng đầu làng này vô cùng đặc biệt, nước lúc nào cũng có màu trắng ngà, ngọt lịm. Đây là cái giếng do ba và các cậu của con đào. Cho mãi đến tận bây giờ những dòng thơ ba con khắc ở đó vẫn còn, nó gợi nhớ hình ảnh của những ngày xa xưa”.

Thật vậy, trên bờ giếng là 4 câu thơ hiển hiện mặc dù lớp bụi thời gian đã phủ lên ấy biết bao nhiêu lần.

Đây nước uống giếng làng ta
Thanh thanh, ngọt ngọt, ngà ngà, trong trong.
Uống vào cảm thấy mát lòng
Bao người gìn giữ mênh mông mạch ngầm.

Trước khi ba tôi rời xa má con tôi đi làm nhiệm vụ đặc biệt, tôi vừa kịp có em để bầu bạn cho vui cửa, vui nhà. Ba thiệt là…muốn giận ba cũng hổng giận được nữa. Như biết trước rằng mình sẽ xa các con, đêm nào ba tôi cũng ôm tôi vào lòng ru cho tôi ngủ, ba hay ngân nga:

Có em, con ngủ với ba
Mai sau khôn lớn theo ba đi vườn
Hái trầu, tưới nước ba thương
Con đừng lười biếng như phường hư thân.

Một sáng thức dậy không thấy ba đâu nữa, tôi khóc như mưa và luôn miệng đòi ba. Má dỗ dành “Ngoan nào, con gái. Ba đi Sài Gòn ít bữa rồi ba về…”. Cứ thế, má rủ rỉ vào tai tôi về những ngôi nhà cao ở thành phố, những chú voi to ở Thảo cầm viên, những chiếc xe bằng sắt có răng… những hình ảnh mà tôi không sao hiểu nổi ấy đã đưa tôi vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Những lời nói ngày xưa của má đã theo tôi lớn lên từng ngày. Và bức ảnh của ba là một địa chỉ, là điểm đến của đời tôi khi lời hẹn năm xưa của ba dành cho tôi vẫn còn đó, mở ngỏ hoài cho một sự lỗi hẹn không ngờ.

Bây giờ con đến, đã và đang sống trong thành phố ngày xưa ba đã học tập và công tác, con tìm về những địa chỉ năm xưa ba đã dừng chân. Nhưng ba ơi, giờ ba đang ở nơi đâu
Admin
Admin
Admin

Tổng số bài gửi : 2108
Points : 3774
Reputation : 0
Join date : 25/10/2009
Đến từ : https://casablanca.forumvi.com

https://casablanca.forumvi.com

Về Đầu Trang Go down

Những bài viết hay viết về Cha Empty Re: Những bài viết hay viết về Cha

Bài gửi by Admin 12/5/2010, 13:43

Hơi ấm của cha

Ngày tôi lên hai tuổi mẹ đã vĩnh viễn đi xa. Ký ức về mẹ chỉ qua lời kể của ba. Mới ba mươi hai tuổi, ba tôi phải một mình nuôi ba đứa con ăn học. Và ông cô đơn đi suốt quãng đời còn lại vì chúng tôi...

Đồng lương của một giáo viên ngày ấy không đủ xoay sở cho chúng tôi ăn no mặc ấm, buộc ba tôi phải lao vào bao nhiêu nghề khác ngoài giờ đi dạy, như: thợ mộc, phụ hồ...


Suốt những năm mẫu giáo đến tiểu học, vì thương tôi thiếu hơi mẹ nên hôm nào về đến nhà ba cũng đều pha cho tôi bình sữa. Hồi đó, tôi cứ hỏi ba : “Mẹ đâu?”. Ba xoa đầu tôi rồi nhìn lên bàn thờ bảo: “Mẹ con đó!”. Lần nào, tôi cũng khóc và nẩy lên bắt ba phải đi tìm mẹ để tôi được có mẹ như các bạn khác. Ông gật đầu hứa rồi ôm tôi vào lòng hát: “Gió đưa cây cải về trời, rau răm ở lai chịu lời đắng cay...” Tôi vẫn khóc và giận dỗi, chỉ đến lúc anh hai hét lên đòi đánh tôi mới chịu im. Chỉ khi lên cấp hai, tôi mới hiểu ra mình mãi mãi không có mẹ như bao bạn khác. Mẹ đi xa và sẽ không bao giờ trở về. Tôi không còn khóc đòi mẹ như lúc còn bé nhưng tiếng “Mẹ” sao cứ lúc xa lúc gần trong tâm thức.

Hồi đó, mỗi anh em chỉ có hai bộ quần áo đi học nhưng đều được ba giặt ủi phẳng phiu. Những ngày mùa đông, sáng nào, ba cũng pha sẳn nước nóng để chúng tôi thức dậy đánh răng, rửa mặt. Trời mưa, nhà dột trước dột sau, ba bảo anh em chúng tôi lên tấm phản khô ráo để ngủ còn ba thức để tát nước. Nửa đêm khi chợt thức giấc, tôi đều thấy mình nằm gọn trong vòng tay ba, hơi ấm của ba làm tôi và hai anh trai ngủ ngon lành, quên đi cơn mưa như trút nước, quên đi cái lạnh giá xung quanh. Vậy mà, tôi vô tư lắm, cứ mong mưa. Ngày nào mưa lớn tôi reo mừng hớn hở lvì được xem ba tát nước, có khi còn bắt được cá nữa. Nhớ nhất và vui nhất là những ngày chủ nhật, ba không nấu cơm, bốn cha con nhảy lên xe buýt ra Sài Gòn xem phim, rồi vào Thảo Cầm Viên đi xem voi và chơi đu quay. Lúc về, ba mua con vịt quay và mấy ổ bánh mì về nhà làm “đại tiệc”.

Cuộc sống cứ thiếu trước hụt sau, vậy mà ba vẫn thu xếp để cho anh em tôi không thua bạn kém bè, chỉ có ba là chịu đủ thiệt thòi. Ngày ấy chúng tôi còn quá bé để hiểu những hy sinh của ba…Dưới mắt mọi người, kể cả thầy cô và các bạn, không ai biết chúng tôi là những đứa bé mồ côi mẹ, vẫn thấy chúng tôi tươm tất và có cuộc sống đầy đủ, như được bàn tay mẹ chăm lo chu đáo. Cứ thế, ba anh em trai tôi cứ lớn lên vô tư, ngày hai buổi đến trường vui chơi cùng chúng bạn mà không hề biết nỗi nhọc nhằn của người vừa làm cha, vừa làm mẹ...

hương con rể một mình lầm lũi nuôi con, mỗi lần ở quê lên, bà ngoại tôi đều khuyên ba lấy vợ. Thậm chí có lần ngoại còn dắt theo một cô gái ở quê do ngoại “chấm”, nhưng ba vẫn lắc đầu...

Giờ đây, ba anh em tôi đều nối nghiệp ba làm nghề dạy học. Cuộc sống ngày nay đã đầy đủ hơn nhưng sao tôi vẫn thèm những món ăn ngày bé thơ do ba nấu, vẫn thèm con vịt quay thuở nào, thèm được nhảy lên xe buýt đi xem phim với ba...

Tôi được làm cha khi cũng vừa tròn ba mươi hai tuổi. Cái tuổi ngày xưa ba tôi một mình nuôi ba đứa con. Bồng bé Thuỳ Dương - con gái tôi - trên tay mà tôi cảm thấy lúng túng vì khó quá, sợ không biết cách sẽ làm đau con. Con bé thì cứ say sưa ngủ trong tay tôi, lâu lâu lại nhoẻn miệng cười đáng yêu.

Bà ngoại ở quê xa, bà nội không còn, vợ chồng tôi phải mua hàng đống sách về nuôi dạy con để tham khảo. Mỗi khi con ấm đầu, sổ mũi, ọc sữa... chúng tôi quýnh cả lên và thay nhau gọi ba để hỏi. Bé con mới ba tháng tuổi mà tôi đã nếm đủ bao hạnh phúc lẫn nhọc nhằn của bậc sinh thành. Nhìn ông nội chăm sóc cháu thành thạo, tôi cảm thấy khóe mắt cay cay khi nghĩ về ngày xưa một mình ba đã vất vả ra sao để lo cho ba đứa con. Vậy mà cho đến khi đã trưởng thành, chưa bao giờ tôi nghe ba một tiếng thở than... Người ta bảo: “Có làm cha mẹ mới hiểu và biết thương cha mẹ mình nhiều hơn” là thế.

Bé con ngủ ngon trong tay tôi. Con gái ơi! Con gái có cảm nhận được hơi ấm của ba như ngày xưa mỗi lần ba cuộn tròn trong tay nội ngủ ngon lành?

Giờ đây, mỗi lần cất tiếng ru con, tôi lại thích bắt đầu bằng câu hát ngày xưa của ba :“Gió đưa cây cải về trời”…

Sưu Tầm
Admin
Admin
Admin

Tổng số bài gửi : 2108
Points : 3774
Reputation : 0
Join date : 25/10/2009
Đến từ : https://casablanca.forumvi.com

https://casablanca.forumvi.com

Về Đầu Trang Go down

Những bài viết hay viết về Cha Empty Re: Những bài viết hay viết về Cha

Bài gửi by Sponsored content


Sponsored content


Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết